Gần đây, mình xem bộ phim dựa trên câu chuyện về đội tuyển đua xe trượt tuyết thi Olympics lần đầu tiên của Jamaica. Jamaica là đất nước nhiệt đới không có tuyết, nên đội tuyển không có kinh nghiệm, phải đi mượn dụng cụ cơ bản từ các đội khác.
Cả đội không có nhiều hy vọng thành công. Lần chạy cuối cùng, họ mất điều khiển xe, trượt ngã, và không chính thức hoàn thành cuộc đua.
Trong suốt thời gian họ luyện tập, câu hỏi đặt ra là nếu họ không có hy vọng chiến thắng, tại sao họ phải nỗ lực? Trong bộ phim, huấn luyện viên của đội tuyển là một người bản thân đã từng thi đấu Olympics, và bị ám ảnh bởi chiến thắng đến mức ông dùng thuốc để đạt được huy chương vàng.
Khi ông liên tục nhắc nhở đội của mình không nên bị ám ảnh bởi huy chương, một thành viên đội tuyển mới hỏi, tại sao ông lại dùng thuốc.
Câu trả lời của ông khiến mình cứ nghĩ mãi.
“A gold medal is a wonderful thing, but if you’re not enough without it, you’ll never be enough with it.”
“Huy chương vàng là một điều tuyệt vời. Nhưng nếu bạn không trọn vẹn trước khi có nó, bạn vẫn sẽ không trọn vẹn sau khi có nó.”
Nhiều người, và cả bản thân mình, hay đặt mục tiêu cho bản thân với hy vọng nó sẽ giúp mình hạnh phúc hơn. Nếu mình được thăng chức. Nếu mình có nhà đẹp. Nếu công ty của mình thành công. Nếu sách của mình bán chạy.
Nhưng những cái bên ngoài nó không bao giờ có thể làm thay đổi giá trị thực sự của bản thân chúng ta. Chúng có thể làm chúng ta xa lãng, quên đi những bất hạnh tạm thời của mình, nhưng sau một thời gian, những bất hạnh đó sẽ quay trở lại.
Hạnh phúc không nằm ở thành tích, mà ở hành trình nỗ lực của bản thân.
Sau khi thất bại, đội tuyển Jamaica không bỏ cuộc. Hai mùa Olympics sau, họ hoàn thành ở vị trí 14, đứng trên đội tuyển Mỹ một bậc.